Ngô Mẫn nóng nảy: “Ông quyết tâm cái gì?”
Hướng Húc Đông nói: “Tôi nhớ Hướng Tịch đã nói, đời này phải làm chuyện tốt thì đến kiếp sau mới có thể đạt được như nguyện.”
Ánh mắt Hướng Húc Đông nhìn An An, Hướng Tịch tâm địa thiện lương, cho nên kiếp sau nguyện vọng của cậu mới được thực hiện như thế.
Hướng Húc Đông nhếch môi: “Tôi cũng phải học Hướng Tịch. Bốn trăm ngàn là một số tiền không nhỏ, có thể giúp đỡ rất nhiều người cần giúp đỡ. Tôi hy vọng có thể tích phúc, kiếp sau tôi không ôm hy vọng xa vời được ở bên mẹ Triều Dương lần nữa, chỉ cần hoàn trả hết số nợ của đời này là tốt rồi.”
Ngô Mẫn đứng phắt dậy: “Ông điên rồi, bốn trăm ngàn đồng chứ không phải là bốn trăm đồng, vậy mà ông lại không cần, ông điên rồi, chỉ vì một nguyện vọng không có khả năng thôi sao? Hướng Húc Đông, ông tỉnh lại đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây