Đôi mắt Hướng Húc Đông không còn sáng như đèn nữa, chậm rãi nói: “Cha cho là chí ít cha có thể sống thêm được một đến hai năm nữa, nhưng không kiên trì nổi, sinh mệnh rốt cuộc cũng sắp tới điểm cuối rồi, người xưa cũng nói rồi, lúc con người sắp chết là có cảm giác. Cha cảm thấy, thật sự đáng tiếc.”
Mạt Mạt nghe mà khó chịu trong lòng, Hướng Húc Đông vẫn luôn nỗ lực để sống, mười mấy năm qua ông ta vẫn luôn sống để sám hối.
Hướng Húc Đông nhìn ánh đèn có chút ngẩn ngơ: “Hai năm nay, cha luôn mơ thấy mẹ của Triều Dương, bà ấy rốt cuộc đã cười với cha, cha thoả mãn rồi.”
Khoé miệng Hướng Húc Đông nhếch lên, ông ta vui vẻ.
Phòng bệnh mở ra, cắt ngang dòng hồi tưởng của Hướng Húc Đông, Hướng Hoa và Chu Tiếu tới, anh ta tiến vào: “Cha, cha không sao chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây