Thời gian này Trang Triều Dương vẫn luôn nghe thấy những âm thanh rầm rập ầm ầm, dưỡng thương một thời gian, thính lực mới bình thường trở lại.
Triều Dương nghe thấy giọng nói của vợ mình, dường như cả nửa thế kỷ rồi không nghe thấy vậy, mỗi ngày anh đều nhớ mong vợ, nhớ mong các con của mình.
Khóe miệng Trang Triều Dương cong lên, “Anh nhớ em, nhớ lắm lắm.”
Âm mũi của Mạt Mạt rất nặng, hai mắt đã hơi ươn ướt, “Dạ, em cũng nhớ anh lắm.”
Bàn tay đang nắm lấy điện thoại của Trang Triều Dương càng nắm chặt hơn, đau lòng, “Đừng khóc, anh không bị thương, anh vẫn khỏe mạnh, cứ yên tâm đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây