Mạt Mạt ló đầu ra nhìn, nhân viên phục vụ: “Tiểu thư, thật sự không còn giường nằm trống, cô có cho tôi thêm bao nhiêu tiền cũng vô dụng.”
“Thế nhưng tôi biết, toa của nhân viên phục vụ có chỗ, anh nói đi, bao nhiêu tiền, tôi cho anh.”
“Chúng tôi có quy định, không được.”
“Hai trăm? Ba trăm.”
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, lại là Tôn Nhuỵ, Nguỵ Vĩ nghe thấy tiếng Tôn Nhuỵ, cả người rụt lại, ôi chúa ơi, doạ người!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây