Mạt Mạt cũng không có tế bào văn nghệ nào cả, ca hát cũng không lạc giọng nhưng cũng không thể nói là êm tai, nhạc cụ thì bỏ đi, cô không có tế bào đó.
Bà ngoại biết đàn dương cầm còn biết đánh đàn, đáng tiếc không di truyền cho cô.
Mạt Mạt xoè tay ra: “Lớp trưởng, cậu đừng hy vọng gì ở tôi, ngoại trừ chuyện ca hát không lạc giọng thì thật sự không biết những cái khác.”
Lý Ngọc Chí nhìn về phía Bàng Linh, cô ấy xua tay: “Tôi biết đánh võ quân đội, cái này không thể tính chứ.”
Lý Ngọc Chí đen mặt, đầu sắp nổ tung rồi, chẳng lẽ lại phải hợp xướng giống với các lớp khác? Nhưng hăng hái hát cũng chỉ có mấy người, thật sự không có gì mới mẻ cả.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây