Hai người vừa đi vừa tán gẫu, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ một lúc sau đã về đến nhà. Mạt Mạt giơ tay muốn đẩy cửa, đột nhiên sững người, không dám tin cúi đầu xuống, cô nắm tay Hướng Triều Dương sao? Hơn nữa hình như còn nắm tay anh suốt cả một đường nữa?
Mạt Mạt cuống quít thả tay ra, quay lưng lại: “Đó là, em… đó là, em sợ. Đúng vậy, chính là vì em sợ hãi thôi.”
Mạt Mạt giống như đang cố gắng thuyết phục chính bản thân mình, như bị lửa đốt mông, bỏ lại Hướng Triều Dương rồi chạy mất.
Hướng Triều Dương cười khẽ ra tiếng, cuối cùng không nhịn được cười ha ha, cô nhóc này, còn muốn chạy nữa sao? Không còn kịp nữa rồi.
Mạt Mạt hận không thể bịt hai tai lại, sao cô lại nắm tay Hướng Triều Dương chứ? Nó không khoa học chút nào!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây