Lúc này là tự bà cụ Bàng nhắc đến, Trang Triều Lộ hỏi tự nhiên: “Linh Tử cứu bà như thế nào vậy ạ?”
Bà cụ Bàng nhớ trận lụt năm đó thì còn đau lòng: “Năm đó ta trở về thăm đám chị em, không nghĩ tới sẽ xảy ra lũ lụt, tay chân ta lẩm cẩm chạy cũng không nhanh, rơi vào trong nước, bị cuốn ra xa, Linh Tử ở trên một thân cây, con bé này kéo ta lại, đưa ta đến trên cây, con bé lại bị đẩy tới cái cây bị gãy, bị đập vào đầu.”
Bà cụ Bàng nhớ lại tình hình lúc đó, trong lòng đều run sợ: “Trên trán Linh Tử đều là máu, còn an ủi ta không sao, mãi cho đến lúc quân giải phóng cứu chúng ta, nhưng trong đầu con bé bị tụ máu, quên hết mọi chuyện, chỉ nhớ bản thân tên là Linh Tử.”
Mạt Mạt và Trang Triều Lộ nhìn nhau, sau đó tách ra, nhưng trong lòng đều có một phỏng đoán.
Bà cụ Bàng không chú ý tới, tiếp tục kể: “Con bé này hôn mê rất nhiều ngày, ta thấy không có ai đến tìm, ta lại không có cháu gái, nên đã nhận Linh Tử, Linh Tử hiểu chuyện, nhu thuận, nấu cơm ngon vô cùng....”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây