Tùng Nhân cầm bánh bao, bỗng nhiên thốt lên, “Mẹ, hóa ra đồ ăn con cho là bình thường lại là đồ ăn ngon nhất.”
Câu nói đột nhiên của Tùng Nhân, Mạt Mạt không hiểu, “Tại sao nói như vậy?”
Tùng Nhân gắp một miếng thịt, “Từ lúc con hiểu chuyện, nhà mình chưa từng thiếu thịt cá, con tưởng rằng là chuyện hết sức bình thường, nhưng đem cơm đi học mới biết, nhà mình sống hạnh phúc biết bao, mẹ, Tiểu Bàn ở tầng dưới đem đồ ăn không ngon như của con, cậu ấy đem bánh chay, còn có rất nhiều bạn chỉ đem bánh bao bột ngô và dưa muối, mẹ, trước đây con không hiểu tại sao tất cả mọi người nói với con, con là đứa trẻ có phúc, giờ con hiểu rồi.”
Vân Kiến cười hỏi, “Thực sự hiểu rồi?”
Tùng Nhân gật đầu, “Thật sự hiểu rồi ạ, Tùng Nhân là con của cha và mẹ, vì vậy từ nhỏ được ăn ngon hơn người khác, mặc cũng đẹp hơn người khác, Tùng Nhân chưa chịu khổ bao giờ, đây chính là phúc khí, đây là phúc khí cha mẹ, ông bà ngoại, ông bà cố và các cậu cho con.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây