Phạm Đông ra khỏi cửa hàng thì kéo tay Tôn Nhuỵ: “Đi vội như vậy làm cái gì?”
Tôn Nhuỵ ra khỏi cửa hàng mới có cảm giác an toàn: “Em sợ mẹ lo lắng.”
Phạm Đông híp mắt: “Em biết cô gái vừa đi vào? Cô ấy là ai? Giới thiệu cho anh một chút, em cũng giúp mẹ anh tiêu trừ được một cái tâm bệnh.”
Tôn Nhuỵ rùng mình một cái, kích động quát to: “Anh không thể coi trọng cô ta!”
Đáy mắt Phạm Đông lấp loé, đứa em gái giả này vì sao lại kích động như vậy? Cố ý kích Tôn Nhuỵ: “Anh cứ coi trọng cô ấy đấy. Anh trai em chính là đến giải quyết chuyện đến tuổi kết hôn đấy, làm em gái, nếu như em quen biết thì giúp anh một chút.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây