Tiếng còi vang lên, tàu hỏa lăn bánh, Mạt Mạt nghển cổ dựa vào cửa sổ nhìn cha mẹ dần dần trở nên nhỏ bé, vừa thu hồi lại ánh mắt thì nước mắt lại rơi xuống.
Khoang này của Mạt Mạt không có người ngoài, đều là người trong nhà, Mạt Mạt cũng không kiềm chế nữa, gục xuống bàn lẳng lặng rơi lệ, những năm này cô đã thay đổi vận mệnh của cả nhà, cả nhà bình bình an an trải qua mười năm, cô vô cùng biết ơn, biết ơn ông trời để cô trở lại.
Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh ngăn ngắt, Mạt Mạt nén nước mắt, khóe miệng cong lên, từ hôm nay trở đi cô không cần lo lắng cho người thân nữa, cô phải sống vì tương lai của chính mình.
Tùng Nhân và An An thấy mẹ không khóc nữa, hai anh em nhào vào lòng mẹ, cùng nhún vai, Mạt Mạt vỗ lưng hai anh em, “Được rồi, đừng khóc nữa.”
Mạt Mạt dỗ mãi một lúc mới dỗ được An An và Tùng Nhân, khóc rất mất sức, sau khi khóc xong hai đứa bé đều buồn ngủ, nhanh chóng thiếp đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây