Sáng hôm sau, đồ đạc đã thu dọn xong, Mạt Mạt nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, mặc quần áo xong, cả nhà đến thôn Tiểu Câu.
Cả nhà bọn họ đi tới, cũng may tuyết không dày, lại có xe bò đè lên, đường không hề khó đi chút nào.
Mạt Mạt nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh, ký ức tràn về, ở chỗ này, Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ lên núi hái nấm, hái lâm sản, dẫn bọn nhỏ đi chơi khắp núi đồi, ở chỗ này, cách xa thành thị, mặc dù sinh hoạt không tiện, nhưng tự do tự tại.
Vừa đi vừa nhớ lại, rất nhanh đã đến thôn Tiểu Câu rồi, trong thôn khói bếp lượn lờ, phải nói là ăn ý với cảnh tuyết rơi, giống như một bức tranh, tay Mạt Mạt ngứa ngáy, cô thật muốn chụp một bức, đáng tiếc cô không có máy ảnh.
An An kéo tay mẹ: “Mẹ, chúng ta đi thôi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây