Ngày hôm sau Lưu Miểu tới, hai mắt con bé sưng húp, hai ngày này nhất định là khóc không ít, Mạt Mạt vỗ lên mu bàn tay Lưu Miểu, an ủi: “Đừng khóc nữa, Hướng Tịch nhất định là hy vọng mọi người thật sự vui vẻ.”
Lưu Miểu lau nước mắt: “Được, em không khóc nữa, em nhất định không khóc, chị Mạt Mạt, em muốn đến xem Liên Thu Hoa.”
“Đến xem cô ta làm gì?”
Lưu Miểu nghiến răng, trong mắt lóe lên sự thù hận: “Em muốn chính miệng hỏi cô ta một chút, rốt cuộc cô ta có lương tâm hay không, Hướng Tịch cũng là con cô ta.””
Mạt Mạt nhìn Lưu Miểu, nếu như ngăn cản không cho cô ấy đến, Lưu Miểu nhất định không thể buông bỏ, mở miệng nói: “Em muốn đến thì đến, nhưng không nhất định có thể gặp được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây