Mạt Mạt vươn tay, hỏi không chắc chắn: “Hướng Tịch?”
“Dì ơi, là cháu, cháu là Hướng Tịch.”
Vì sao bé trai lớn lên lại giống cô như vậy? Nhất là đôi mắt, giống đến nỗi như thể đúc ra từ cùng một khuôn, ánh mắt sáng ngời, hình như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.
Hướng Tịch đưa tay ôm Mạt Mạt, bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng Mạt Mạt, lẩm bẩm nói rất nhiều, trong thoáng chốc Mạt Mạt nghe được đầu thai, chờ đến lúc nghiêm túc nghe thì cuối cùng hoá thành một tia sáng chui vào bụng Mạt Mạt.
Lông mày Mạt Mạt nhíu lại rồi giãn ra, ngủ bình thản hơn rất nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây