Hứa Noãn Tâm đến thật sự là ngoài dự liệu, buổi tối lúc ăn cơm, Vân Kiến nhắc tới, Miêu Niệm mím môi, lạnh mặt: “Việc này phải trách cha, năm ngoái cha đi điều tra nghiên cứu, chạm mặt Hứa Noãn Tâm, lúc nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, không chú ý tới người phía trước, đồng nghiệp hỏi cha ở khu lính mới thế nào, cha nói rất tốt, chắc là cô ta nghe được, nên mới tới.”
Hoá ra chuyện là như vậy, Mạt Mạt còn đang buồn bực, hành tung của cậu là bảo mật, Hứa Noãn Tâm là một tên lính quèn sao mà biết được, thì ra điểm mấu chốt ở đây.
Miêu Niệm không coi Hứa Noãn Tâm ra gì, bây giờ hiện tại ngoại trừ làm việc, ông chỉ để ý đến người nhà, người ngoài còn không bằng số liệu trên sách vở của ông: “Không nói đến người không liên quan nữa, ăn cơm đi.”
Ăn cơm xong, Miêu Niệm xách túi dẫn mấy đứa nhỏ về nhà.
Vân Kiến và Vân Bình đi rồi, Tùng Nhân không dám ở một mình, lại quay trở lại, thế giới hai người của Trang Triều Dương lại thất bại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây