Vân Kiến liếc mắt nhận ra một người phụ nữ trong đó, khuôn mặt nhỏ bé căng thẳng, những ký ức không vui thức tỉnh từ nơi sâu nhất trong lòng, nói ra từng chữ một: “Hứa Noãn Tâm.”
Trong lòng Mạt Mạt đã có tính toán, nói chắc chắn: “Họ Hứa, vậy thì có liên quan đến mợ út à?”
Vân Kiến chần chừ một lúc mới gật đầu: “Vâng.”
Hứa Noãn Tâm quay đầu, nhận ra Vân Kiến, kích động vẫy tay: “Vân Kiến.”
Vân Kiến xụ mặt, nhìn chằm chằm một lúc, mới tiến lên phía trước, trong lòng Mạt Mạt rất kinh ngạc, cô chưa từng nghe thấy cậu út và Vân Kiến đề cập đến người có liên quan đến mợ út, cô còn tưởng rằng mợ út là trẻ mồ côi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây