Tùng Nhân còn nhỏ, rất biết phát huy ưu thế của bản thân, hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống lã chã: “Hu hu, con không muốn rời khỏi cha, con muốn ở cùng cha mà.”
Trang Triều Dương cúi đầu nhìn thằng nhóc mập mạp trong ngực, gân xanh trên trán nổi lên, bây giờ mới nhớ tới cha à, lúc trước người đã đuổi anh ra khỏi phòng ngủ là ai chứ?
Trang Triều Dương ôm chặt Tùng Nhân: “Con nhớ cha à, vậy thì không ra khỏi phòng cũng được, bắt đầu từ đêm nay, con phải ngủ cùng với cha.”
Tùng Nhân hơi há miệng, từ trên người Trang Triều Dương trượt xuống, trèo lên ghế của mình, lau nước mắt: “Mẹ ơi, con muốn ăn mì.”
Mạt Mạt nhịn cười, múc cho Tùng Nhân một ít mì chưa bỏ nước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây