Vân Kiến đã hiểu, “Ý của chị là muốn tùy bệnh hốt thuốc, tìm đúng tâm tư của bọn họ, linh hoạt xử lý, thời điểm thích hợp, có thể lợi dụng ưu thế của mình.”
Mạt Mạt tán thưởng gật đầu, “Trẻ con đúng là dễ dạy, chính là như vậy, mặc kệ là sự việc phức tạp hay là đơn giản, mọi chuyện đều có mục đích, thấy rõ ràng mục đích rồi, bắt chuẩn bảy tấc, một kích tất trúng.”
Con mắt Vân Kiến sáng vô cùng, cậu phát hiện, bà nội dạy cậu chỉ là gia giáo và hàm dưỡng của cậu mà thôi, cha chỉ dạy cậu tri thức, nhưng mà ở chỗ chị, cậu học được rất nhiều đạo lý, chuyện trước kia không giải quyết được, chị đều sẽ phân tích cho cậu, dạy cậu xử lý như thế nào.
Mạt Mạt hoàn toàn không ý thức được, cô coi Vân Kiến là thành đứa trẻ lớn mà dạy bảo lại tạo thành Vân Kiến tuổi còn nhỏ, càng lớn càng phúc hắc, lại phối hợp với đầu óc siêu phàm của mình, các bạn nhỏ trong đại viện không có một ai là đối thủ của cậu, gài chết người không đền mạng.
Mạt Mạt phân cá xong rồi, hai mươi cân cá khô, có năm mươi con, gửi qua bưu điện cho ông ngoại bà ngoại hai mươi con, nhà anh cả cầm hai con, đưa cho nhà Y Y hai con, đưa cho nhà Tề Hồng hai con, đưa nhà chị dâu Vương hai con, trong nhà còn thừa lại hai mươi ba con.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây