Thẩm Phương nói: “Bà lên tàu thuỷ, lúc tỉnh lại đã đi rất xa rồi, trở về không được, chỉ có thể đi đến nước M, đến nước M liền ngã bệnh, nằm trên giường bốn năm, ông cố các con thấy dáng vẻ nửa chết nửa sống ấy của bà thì hối hận, nhưng hối hận cũng đã muộn, ông ấy nhận được tin tức, nói là ông ngoại các con đã chết rồi.”
Thẩm Phương vừa nghĩ tới năm đó, đôi mắt liền đỏ ngầu, “Lúc ấy ngay cả cái chết bà cũng nghĩ đến, luôn có người trông chừng bà, chờ bà tiếp nhận sự thật này, anh cả ôm đứa con trai vừa mới sinh của ông ấy nhét vào trong ngực bà nói muốn tìm chết thì đứa bé này đi chung với em, để lại câu nói này thì ông ấy xoay người rời đi.”
Mạt Mạt nghe đến đó thì hiểu ra Miêu Niệm là con trai của anh trai bà ngoại.
Thẩm Phương lau nước mắt, “Lúc ấy đứa nhỏ khóc, bà một bữa cơm không ăn, anh trai thế mà cứng rắn không cho đứa nhỏ uống một miếng sữa nào, bà chỉ có thể giữ vững tinh thần chăm sóc cháu ngoại trai, may mắn có nó, phân tán tinh lực của bà, bà nhìn thấy Thẩm Niệm, nghĩ đến con gái, nói với mình phải sống, thân thể mới dần dần khá hơn.”
Miêu Chí vỗ bả vai của vợ, “Còn lại để tôi nói cho, bà ngoại các con sức khỏe tốt rồi, ông cụ Thẩm cho bà ấy ra ngoài ở, cho một khoản tài sản khả quan, muốn cho bà ngoại các con rời khỏi nhà họ Thẩm sống thư thái chút, bà ngoại các con cứ thế sống một mình cho đến năm năm mươi mấy, Thẩm Niệm được quốc gia coi trọng, lại bởi vì nhà họ Thẩm nhiều năm một mực trợ giúp trong nước, cho nên thân phận không có vấn đề, nhưng Thẩm Niệm trực tiếp về nước sẽ liên lụy đến nhà họ Thẩm ở nước M, cho nên Thẩm Niệm phải giả chết, bà ngoại con muốn mượn cơ hội này trở về, nên để cho Thẩm Niệm mang họ Miêu!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây