Vân Bình mím môi, cậu bé ăn chán cơm trong nhà ăn rồi, cậu nhớ bà nội, cậu hất tay anh trai ra, ôm lấy chân Mạt Mạt: “Bà nội dì ơi, bà nội dì ơi.”
Trên đầu Mạt Mạt đầy vạch đen, xưng hô kiểu gì đây?
Vân Kiến cũng nhớ bà nội, nhưng sức khỏe của bà không tốt và không thể chăm sóc bọn chúng.
Mạt Mạt bế Vân Bình lên: “Được rồi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, buổi trưa ở nhà dì ăn cơm, được không?”
Vân Kiến rất hiểu chuyện, biết hiện tại lương thực thiếu thốn, huống chi là ở lại ăn cơm, trên mặt mang theo tức giận: “Vân Bình, đi xuống ngay. Em quên những lời bà nội nói rồi à, phải có giáo dưỡng, giáo dưỡng của em đâu?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây