Tôn Nhuỵ không đợi Mạt Mạt mở miệng chất vấn, tay chân luống cuống, đẩy cửa ra chạy mất, Mạt Mạt mím môi, chạy trời không khỏi nắng.
Mạt Mạt ôm con, cau mày, sao Tôn Nhuỵ lại ở bệnh viện chứ?
Điền Tình cầm phích nước nóng trở về: “Con mới ngủ sao đã dậy rồi?”
Mạt Mạt kể lại chuyện vừa thấy Tôn Nhuỵ cho mẹ: “Mẹ, vừa rồi Tôn Nhuỵ muốn ôm đứa nhỏ.”
Điền Tình tự trách nói: “Đều tại mẹ, mẹ không nên đi lấy nước, nếu như đứa nhỏ xảy ra chuyện gì thì mẹ chết mất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây