Đầu ngón tay Mạt Mạt gõ lên bàn trà, Tôn Nhuỵ vẫn chưa hết hy vọng xuất ngũ, cũng phải, cha của Tôn Nhuỵ không dựa vào được, anh trai cũng không dựa vào được, mẹ còn chạy mất rồi, bây giờ cô ta chỉ có thể sống chết bám vào Cảnh Lượng, nếu không, một khi cô ta xuất ngũ, ngay cả chỗ ở cô ta cũng không có.
Lưu Miểu hỏi: “Chị Mạt Mạt, cô ta không lo liệu xuất ngũ, chạy về làm cái gì vậy?”
“Cô ta muốn tìm người hỗ trợ để ở lại quân đồn.”
“A, nhân phẩm của cô ta tồi tệ như vậy, còn có người giúp cô ta sao?”
Mạt Mạt cười: “Bây giờ không ai có thể giúp cô ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây