Mạt Mạt không hiểu, giả bộ như vậy là có ý gì, Tôn Nhuỵ nằm trên giường, đỡ trán muốn ngồi dậy, dậy mấy lần cũng không dậy được, nhíu mày, ai u một tiếng.
Mạt Mạt vẫn luôn nhìn Tôn Nhuỵ diễn, không hổ là lính văn nghệ, biểu diễn thật đúng chỗ, nếu không phải Thanh Nhân nói Tôn Nhuỵ không việc gì, cô cũng nghĩ là Tôn Nhuỵ bị chấn động não ấy chứ.
Tôn Nhuỵ ngại ngùng nói: “Em không dậy nổi, chị Mạt Mạt, chị sẽ không trách em chứ!”
Mạt Mạt: “Cô có dậy hay không cũng không sao, tôi cũng không dài dòng, chỉ mấy câu mà thôi.”
Tôn Nhuỵ nhìn về phía Thanh Nhân, cúi thấp đầu: “Thanh Nhân không muốn chịu trách nhiệm với em đúng không? Ai u, đầu em đau quá.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây