Buổi tối lúc đi ngủ, Mạt Mạt kéo tay Trang Triều Dương, tủi thân nói: “Ngày mai chúng ta đi đến thị trấn chơi đi, đã lâu rồi em không được ra ngoài.”
Trang Triều Dương vuốt tóc Mạt Mạt: “Ngày mai tuyết không rơi thì chúng ta đi.”
Mạt Mạt vui vẻ ôm Trang Triều Dương: “Anh quá tốt rồi.”
“Ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa.”
Mạt Mạt ừ một tiếng, dựa vào ngực Trang Triều Dương, rất nhanh đã ngủ thiếp đi., Trang Triều Dương bất đắc dĩ cúi đầu, cẩn thận hạ Mạt Mạt xuống.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây