Lúc này Lưu Miểu đi đến, trên tay cầm một hộp cơm, đầu tiên là chào hỏi đám Mạt Mạt, sau đó áy náy nói với Thanh Nhân: “Thật xin lỗi, tôi có ca trực nên không thể rời đi được, tôi mang cơm đến cho anh đây.”
Thanh Nhân giả vờ rất đói, vội vàng mở hộp cơm ra, trong hộp là một cái bánh bao bột ngô và nửa cây lạp xưởng, Thanh Nhân sửng sốt: “Cô lấy lạp xưởng về đi, giữ cho mình.”
Lưu Miểu là một cô bé thành thật, chắp tay sau lưng: “Anh ăn đi, đều là lỗi của tôi, lúc tôi đến không còn có đồ ăn nữa.”
Thanh Nhân sờ hộp cơm trong chăn, lát nữa sẽ đưa cho cô bé sủi cảo, nghĩ như thế nên cậu lấy ra nửa cây lạp xưởng, vừa định cắn thì Lưu Miểu đã chạy tới, cắn đứt một miếng nhét vào trong miệng, đỏ mặt nói: “Ừm, miếng này đã bị tôi cắn, hiện tại có thể ăn rồi.”
Cuối cùng Mạt Mạt cũng không nhịn được cười, sao con bé Lưu Miểu này lại có thể đáng yêu như vậy chứ, cô yêu thích chết mất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây