Lúc Mạt Mạt đi vào phòng bệnh, trước giường của Thanh Nhân có một chiến sĩ đang khóc: “Đều tại tôi, nếu như tôi chạy nhanh hơn một chút thì cậu cũng sẽ không bị cắn.”
Thanh Nhân đã nghe tiếng khóc nửa ngày rồi, thực sự không chịu nổi nữa: “Ôi giời ạ, cậu đừng khóc nữa, sao cứ như đàn bà vậy, trước kia tôi cũng không phát hiện ra là cậu thích khóc đâu!”
Chu Thông quệt mũi: “Tôi cũng không muốn khóc, nhưng vừa nghĩ tới lúc nguy hiểm đó, lại muốn khóc.”
Mạt Mạt: “...”
Trang Triều Dương hắng giọng, Chu Thông giật nảy mình, không khóc nữa, Chu Thông bị doạ nấc lên: “Hự, hự, doanh, hự, doanh trưởng Trang.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây