Trang Triều Dương im lặng đến mức Mạt Mạt cho là anh ngủ rồi, Trang Triều Dương mới mở miệng: “Anh nhớ là, anh có một cái áo bông, hình như ở dưới đáy tủ thì phải!”
“Em biết, chính là cái mà anh ủi rách ra hai miếng kia á? Em còn muốn đợi ngày nào đó gỡ ra, tìm bông nhét vào làm lại cho anh!”
“Không cần làm lại, sửa lại rồi mang tới cho ông ấy, nhớ là phải sửa thành miếng vá.”
Chuyện này thì Mạt Mạt hiểu, Hướng Húc Đông là cán bộ được điều xuống dưới, ông ta không thể mặc đồ tốt, lúc mặc trở về, nói không chừng hôm sau sẽ bị cướp mất.
Ngày hôm sau Mạt Mạt tìm thấy áo bông, lấy vải vụn may vá bên trên, lại tìm thấy đôi giày vải bông cũ của Trang Triều Dương, nghĩ một lát, ủi và sửa lại đôi giày một lần nữa, Mạt Mạt phấn chấn, vừa lòng rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây