Mạt Mạt vuốt ve cỏ đuôi chó trong tay, chỉ lên lính văn nghệ trên sân khấu: “Bởi vì thanh danh, cho dù bị ức hiếp rồi, các cô ấy cũng không dám làm ầm lên, nếu thật sự tố cáo rồi, nhất định sẽ tra rõ, cô gái bị chiếm tiện nghi coi như đời này xong rồi.”
Tề Hồng thở dài: “Cô nói đúng.”
Mạt Mạt nhìn Cảnh Lượng dưới sân khấu, nheo mắt: “Người đang làm thì trời đang nhìn, không phải là không tố cáo mà là chưa đến lúc, làm nhiều việc ác, sớm muộn cũng có ngày sẽ phải trả lại gấp bội.”
Cắn hết hạt thông, Mạt Mạt đứng dậy rũ ra đất: “Tôi về đây, xem kịch câm cũng không có ý nghĩa gì, cô có đi hay không?”
Tề Hồng nhảy dựng lên: “Cô cũng đi rồi, tôi còn ở lại đây làm cái gì, tôi cũng về.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây