Đêm qua trời mưa mùa thu, thời tiết có chút se lạnh, Mạt Mạt mở cửa sổ ra một chút để thay đổi không khí rồi vội đóng lại, nằm trên giường quấn chăn, mí mắt phải không ngừng giật giật, cô cảm thấy hơi hoảng, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Mạt Mạt nằm không nổi nữa bèn tìm vải bông mới để làm tã, tã dễ làm một lúc là xong, lúc rảnh rỗi Mạt Mạt lại cảm thấy hoảng loạn, cô chỉ biết ép mình bận rộn, lật tung bông, làm chăn nhỏ cho con.
Cứ như vậy cả buổi sáng trôi qua, buổi trưa Mạt Mạt nấu cơm, đến giờ cơm mà Trang Triều Dương vẫn chưa về. Cô ngồi vào bàn nhìn đồng hồ chằm chằm, đã quá giờ nghỉ trưa, Trang Triều Dương vẫn chưa quay về.
Mạt Mạt không thể ngồi yên được nữa, từ sau khi tái sinh trực giác của cô rất chính xác, cô mặc áo khoác định đến quân đội để xem xét.
Mạt Mạt vừa đi xuống lầu thì nhìn thấy Tôn Nhụy, khi Tôn Nhụy nhìn thấy Mạt Mạt, ánh mắt cô ta chợt lóe lên, nở một nụ cười kỳ lạ, giống như cô ta biết tại sao Mạt Mạt lại xuống lầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây