Trang Triều Dương ôm Mạt Mạt: “Em đã sống ở thành phố một thời gian dài, điều kiện trong nhà lại tốt, chưa bao giờ bị nứt nẻ da, không biết nứt nẻ nghiêm trọng như thế nào. Lúc đầu bị còn ổn, sang năm thứ hai gặp lạnh sẽ tái phát, phải chăm sóc từ từ.”
Mạt Mạt ghi nhớ trong lòng, nhìn đồng hồ cũng đã tám giờ, cô không mở nổi mắt nên ngủ thiếp đi trong lòng Trang Triều Dương.
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt đến bệnh viện quân đội mua hai tuýp thuốc mỡ trị nứt nẻ da, một ít thuốc cảm và hạ sốt, nhìn thấy thuốc sát trùng và băng gạc, cô cũng mua một ít.
Thanh Nghĩa ăn trưa xong mới rời đi, Mạt Mạt đưa Thanh Nghĩa ra khỏi khu vực quân sự, đợi ở cổng một lúc, hai chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt. Mạt Mạt nhìn thấy phía sau xe chất rất nhiều thứ, đây là nhu yếu phẩm mua cho mùa đông.
Thanh Nghĩa đang vác bao đồ nặng vẫy tay, chiếc xe ngựa dừng lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây