Sau khi Mạt Mạt rời khỏi thành phố, cô đã ngừng khóc, nhưng cũng không còn bao nhiêu sức lực nữa. Cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, có cảm giác thời gian và không gian đan xen nhau, không biết mình đang ở đâu.
Két két, tiếng phanh xe vang lên, suy nghĩ của Mạt Mạt quay trở lại, cô sững sờ nhìn Trang Triều Dương: “Sao anh lại đột nhiên dừng lại?”
Trang Triều Dương vòng tay ôm Mạt Mạt, kéo cô ôm vào trong lòng: “Không có gì, anh chỉ muốn ôm em.”
Trang Triều Dương không nói sự thật, vừa rồi ánh mặt trời chiếu vào Mạt Mạt, Mạt Mạt dường như tan chảy trong ánh nắng khiến anh rất sợ hãi. Anh không khỏi siết chặt tay lại, cảm nhận được nhiệt độ của Mạt Mạt, trái tim bồn chồn không yên của anh mới bình tĩnh lại.
Mạt Mạt bị ôm đến mức gần như thở không ra hơi, không có thời gian để buồn, đẩy Trang Triều Dương: “Anh muốn mưu sát em à!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây