Bả vai Mạt Mạt rung lên, sau khi cô sống lại đến giờ vẫn chưa từng khóc, trong lòng có quá nhiều chuyện bị đè nén. Hôm nay mở miệng, tiếng khóc này làm thế nào cũng không thể ngừng lại được: “Hu hu, mẹ, con nhớ cha mẹ, con thật sự nhớ cha mẹ mà. Lúc nào con cũng nhớ cha mẹ hết, cho dù có ở trong giấc mơ con vẫn nhớ về gia đình mình, con sợ lắm, con thật sự rất sợ, con sợ đây không phải là sự thật, hu hu.”
Mạt Mạt khóc đến mức không thể phân biệt được thật giả, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn rồi lại chìm vào trong giấc mộng của chính mình, thế nào cũng không tỉnh lại được.
Căn nhà vốn không lớn, tiếng khóc của Mạt Mạt còn lấn át cả tiếng khóc của Thanh Nghĩa. Liên Quốc Trung vừa nghe thấy tiếng khóc liền biết có gì không ổn rồi.
Liên Quốc Trung bỏ gậy xuống bước vào trong, Mạt Mạt đã khóc đến ngất đi, bàn tay còn nắm chặt lấy áo mẹ, làm thế nào cũng không chịu thả ra làm cho Điền Tình vội đến cuống lên.
“Ông Liên, mau đến xem con gái chúng ta bị gì rồi này?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây