Mạt Mạt nhìn dáng người và tuổi tác thấy rất giống chủ nhiệm Hướng, hơn nữa người có thể đến nhà Trang Triều Dương cũng chỉ có chủ nhiệm Hướng mà thôi, xem ra ông ta đã được thả ra rồi.
Mạt Mạt lấy chìa khoá ra mở cổng, trên lớp đất trước cổng còn có mấy dòng chữ chưa lau đi. Mạt Mạt ngồi xổm xuống nhìn xem thử: “Còn sống!”
Hẳn là chủ nhiệm Hướng đang viết ra suy nghĩ của mình, nhìn nét chữ đè mạnh như vậy, có thể thấy được chủ nhiệm Hướng vẫn đang có dục vọng được sống sót. Mạt Mạt đứng thẳng người dậy, xem ra cái để cho chủ nhiệm Hướng dựa vào đó mà sống tiếp chính là nỗi hận Ngô Mẫn!
Về phần tại sao chủ nhiệm Hướng lại tới nơi này, Mạt Mạt phỏng đoán có hai lý do, thứ nhất là không có chỗ để đi, thứ hai có thể là vì hối hận.
Mạt Mạt không muốn suy nghĩ nữa, cô đẩy cửa bước vào trong sân. Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là giàn nho, trên giàn nho đã thấy không ít quả nho, qua một thời gian nữa là có thể ăn được rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây