Liên Thu Hoa chảy nước mắt, thật sự hoảng hồn, “Coi như chị xin em, giúp Hướng Hoa nhà chị với.”
Mạt Mạt mặt lạnh, vẫn nói như vậy, “Tôi không có năng lực, không giúp được.”
Ngô Mẫn vừa đi vào đã nghe được câu này, thiện ý nhắc nhở, “Chúng ta đương nhiên biết cô không có năng lực này, nhưng nhà họ Khâu có, chuyện điều tra hay không điều tra còn không phải chỉ do một câu nói sao?”
Mạt Mạt càng lạnh lùng hơn, híp mắt, “Có phải bà đã quên tôi đã nói với gì những gì hay không?”
Ngô Mẫn đương nhiên nhớ rõ, cũng là bởi vì nhớ rõ, mới nhớ tới Mạt Mạt, lợn chết không sợ nước sôi, “Con trai tôi sắp xảy ra chuyện rồi, tôi không quản được nhiều như vậy, chuyện này cô giúp thì giúp, không giúp cũng phải giúp.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây