Mạt Mạt rửa chén xong, trở về phòng quấn sợi len, đợi đến bảy giờ mới khóa cửa đi làm.
Buổi trưa Mạt Mạt tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, cầm phiếu đi mua xà phòng, nửa cân đường, lại dùng phiếu lương thực mua một cân bánh ngọt, xuống lầu đi ngang qua quầy thuốc lá và rượu thì dừng lại.
Mạt Mạt tức giận chính mình thật vô dụng, sao lại nhớ tới Trang Triều Dương rồi? Anh dám lấy tình cảm ra để đánh cược, cô mới không cần nhớ anh đâu. Đúng vậy, không phải là cô mua cho anh, cô mua cho anh cả, anh cả không có phiếu thuốc lá và rượu đấy!
Mạt Mạt lấy phiếu thuốc lá ra: “Đồng chí, lấy cho tôi hai chai rượu Phần và năm gói Đại Tiền Môn.”
“Đồng chí, tổng cộng bảy đồng năm hào.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây