Cặp song sinh tách ra chạy về hai hướng, ánh mắt ba người Tô Nhị trao đổi với nhau một chút rồi hai người còn lại cũng rời đi, họ cũng giống như cặp song sinh đi canh gác.
Mạt Mạt dắt theo em trai, nhìn về phía Tô Nhị, hơi lúng túng không biết phải nên xưng hô như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói nhạt nhẽo: “Xin chào.”
Tô Nhị nhìn ra được Mạt Mạt đang lúng túng: “Cứ gọi là bác là được rồi, cháu là con gái của Liên Quốc Trung phải không?”
Vẻ mặt của Mạt Mạt lộ vẻ vi diệu, nếu mà cô gọi ông ấy là bác thì chẳng phải là sai vai vế rồi sao?
Thanh Xuyên cười trộm: “Không thể gọi bằng bác đâu ạ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây