Suy cho cùng An An là đàn ông, sức chịu đựng trong tâm lý mạnh hơn so với Phong Uyển, nắm tay Phong Uyển: “Mẹ đã biết rồi, mẹ sẽ nghĩ rõ ràng, đừng khóc nữa, em thấy anh cũng dần dần chấp nhận rồi, huống chi là mẹ!”
Phong Uyển cũng không lạc quan như An An, Liên Mạt Mạt là nữ chính, chuyện của Liên Mạt Mạt An An lại không biết, hiện tại Phong Uyển có suy nghĩ gì cũng uổng phí, chỉ có thể hi vọng Trang Triều Dương ra sức, Liên Mạt Mạt có thể nhanh chóng chấp nhận mới được.
Mạt Mạt chạy thật nhanh trở về phòng ngủ, đi vào phòng ngủ nhìn thấy Trang Triều Dương, trực tiếp nhào vào trong lòng Trang Triều Dương, hai tay ôm thật chặt eo Trang Triều Dương, cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, chỉ có như vậy, Mạt Mạt mới có cảm giác chân thực, cô là người sống sờ sờ, không phải nhân vật trong tiểu thuyết, cô và Trang Triều Dương cũng là con người.
Trang Triều Dương cũng không đọc quyển sách trên tay nữa, lo lắng nhìn Mạt Mạt: “Có chuyện gì thế? Có phải là An An khiến em tức giận không, để anh đánh gãy chân nó!”
Trang Triều Dương phát hiện vợ ôm anh chặt hơn, từ khi hai người quen biết nhau đến bây giờ, sống chung gần nửa đời, trong ấn tượng của anh Mạt Mạt mãi mãi chính là dạt dào tự tin, nhưng bây giờ Mạt Mạt là anh chưa từng nhìn thấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây