An An nghe vậy trong lòng chua xót, nắm chặt tay Phong Uyển, hai mắt nhìn thẳng Phong Uyển, nói ra từng chữ: “Mặc dù em đột nhiên xâm nhập vào thế giới của anh, anh chỉ có thể đón nhận, nhưng em mang đến cho anh màu sắc khác, từ từ hấp dẫn ánh mắt của anh, tràn ngập trong lòng anh chỉ có em, anh yêu em, mặc dù tới hơi muộn một chút, nhưng cũng chưa muộn, chúng ta còn có rất nhiều cái tết cùng nhau, sau đó dần dần già đi.”
Phong Uyển khóc, vui đến phát khóc, khiến cho An An nói ra câu yêu cô ấy, có thể thấy được trong lòng An An cô ấy quan trọng biết bao nhiêu.
An An lau nước mắt cho Phong Uyển: “Vừa sinh con, không được phép khóc, không tốt cho sức khoẻ, muốn khóc đợi ra tháng rồi khóc.”
Giọng mũi của Phong Uyển rất nặng, ngưng khóc, nhìn trừng trừng An An: “Anh làm em quá bất ngờ, vậy mà lại nói lời tỏ tình dễ nghe như thế, anh vẫn là anh Trang em biết đấy chứ? Chắc chắn là giả mạo.”
An An dở khóc dở cười, vợ vẫn còn có tâm trạng nói đùa, có thể thấy là thật sự không sao: “Anh thật sự là Trang Liên Tịch, không tin em sờ đi, không phải giả mạo.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây