Ánh mắt của Phong Uyển vẫn cứ ở trên mặt Từ Hải, thầm nghĩ, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, tướng mạo đàng hoàng biết bao nhiêu, thật không nghĩ tới, sau này sẽ ăn trộm vật phẩm đấu giá, tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho công ty.
Hơn nữa điều tra rất lâu mới tra ra được trên người Từ Hải, mãi cho đến khi thấy sự việc không xong, Từ Hải mới chạy, còn thiếu chút nữa chạy mất.
Cuối cùng vật phẩm đấu giá đã bị Từ Hải bán cho người nước ngoài, không đuổi theo để đòi lại được, công ty phải bồi thường không ít tiền, cuối cùng là phải lấy ra một kiện đồ cổ từ trong nhà Liên Mạt Mạt để bồi thường.
Phong Uyển cau mày, tình tiết ngay lúc đó chỉ là sơ lược, cô ấy thấy Từ Hải cũng không giống là người xấu, nhưng cuối cùng sao lại làm ra chuyện trộm cắp vật phẩm đấu giá chứ?
Nếu cô ấy nhớ không lầm, hình như là trực tiếp nhận tội, nhận tội vô cùng dứt khoát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây