Trong lòng Phong Uyển hơi hồi hộp một chút, biết mình có hơi quá: “Không có gì.”
Mặc dù An An nhìn nhiều hơn mấy lần, thế nhưng không nghĩ nhiều, cho là vừa rồi Phong Uyển giả vờ bình tĩnh, quan tâm gắp thức ăn cho Phong Uyển.
Lúc này Phong Uyển không dám nhìn thêm, thành thật cúi đầu ăn cơm, uống một ngụm canh nóng, cảm giác thấy nhiệt độ, đây tất cả đều là thật, chứ không phải là đang nằm mơ.
Sau bữa cơm chiều, nhà bếp giao cho An An và Thất Cân thu dọn.
Mạt Mạt bận rộn cả ngày rồi, cũng rất mệt mỏi, Trang Triều Dương sợ ở phòng khách thì Phong Uyển không được tự nhiên, đứng dậy trở về phòng ngủ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây