Mạt Mạt nhắc đến Đại Song, Tôn Nhuỵ lại tức giận: “Em tạo áp lực cho Đại Song để nó nghiêm túc học tập, tạo được nền tảng tốt, chứ không phải chèn ép nó, chị nói xem Đại Song mới bao nhiêu tuổi, hiện tại hát những ca khúc trưởng thành thì quá sớm, mỗi lần thay thế, em đều không đồng ý, thời gian dài, trong lòng oán hận em, cho là em có thành kiến với nó, trời đất chứng giám cho lương tâm em, hiện tại em đối với người có thế lợi, trong mắt của em Đại Song chính là tiền, làm sao em lại thật sự chèn ép nó.”
Mạt Mạt: “... Nói điểm chính.”
Tôn Nhuỵ biến sắc, đen mặt: “Công ty đối thủ của em vẫn luôn đào người của em, lúc này đào được đến Đại Song, con bé không chỉ có không lên lớp mà người đại diện đã sắp xếp, ngược lại trốn học đến công ty kẻ thù, khiến cho em phát hiện ra, em là người không chứa nổi hạt cát, cho nên đã huỷ hợp đồng, chỉ đơn giản như vậy.”
Mạt Mạt: “Chắc không chỉ như vậy chứ!”
Tôn Nhuỵ xoa mũi: “Làm sao em có thể nuốt trôi được cục tức này, cho nên đã tìm được công ty đối thủ, dám ký hợp đồng với Đại Song, vậy thì cùng chết, em làm như vậy cũng là có đạo lý, nếu như em giải quyết nhẹ nhàng đối với Đại Song, làm sao còn trấn áp được đám nghệ sĩ ở bên dưới, a, ở chỗ em đào tạo gần như xong rồi, nổi lên, bị người khác cướp đi mất, nhất định em sẽ tức chết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây