Mạt Mạt lấy ra ảnh mà cô đã chụp, Trang Triều Dương xem từng tấm, đối với sự nghiệp của vợ có trải nghiệm sâu sắc hơn, trong hơi thở cũng có thể cảm nhận được sự kiêu hãnh.
Mạt Mạt lắc lư ảnh chụp: “Đây đều là vừa rửa xong, hôm nay mới đưa cho em xem, đây chỉ là số ít, còn có rất nhiều, đều đang ở công ty. Em đã tìm người viết văn rồi, dự định gửi lên báo, để cho nhiều người biết hơn.”
Lúc Mạt Mạt trở về đã nghĩ xong, sự viện trợ của cô vẫn là có hạn, hi vọng có nhiều người hơn đi tìm hiểu, càng nhiều người chìa tay ra giúp đỡ, nhiều người mới có thể có sức mạnh lớn, mới có thể giúp được nhiều đứa nhỏ hơn.
Mặc dù ở đây ảnh chụp của Mạt Mạt ít, nhưng rất đủ, bọn nhỏ bị bệnh, bọn nhỏ khát khao đi học, mỗi một ánh mắt của bọn nhỏ đều khiến người khác rung động.
Mạt Mạt đang nghĩ, cô có nên quay một bộ phim, chuyên kể về trẻ nhỏ, suy nghĩ một chút vẫn là thôi đi, tốn quá nhiều công sức, chuyện mà cô có thể làm không ít đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây