Vương Thiết Trụ xấu hổ ngăn cô lại: “Gọi nhiều quá rồi.”
Mạt Mạt cầm lấy phiếu: “Em đã thanh toán tiền rồi, không ăn thì cũng không hoàn lại tiền. Em không gọi nhiều món, nếu anh em ở đây, có lẽ sẽ gọi nhiều hơn!”
Vương Thiết Trụ nghĩ đến tính cách của Liên Thanh Bách, đúng là có khả năng này, thế là anh ấy cũng không xoắn xuýt chuyện mấy món ăn này nữa, hỏi: “Anh em thế nào rồi?”
“Khá tốt ạ, nhưng thời gian học eo hẹp.”
Vương Thiết Trụ không hề đố kỵ, bởi vì anh ấy không học nhiều, những chữ có thể đọc được đều là học ở lớp xóa mù chữ, anh ấy thực sự mừng cho Liên Thanh Bách: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây