Mạt Mạt thở dài, sản lượng ở thời đại này thấp, nhu cầu ở địa phương không đủ, còn một số phải phân bổ cho thủ đô và các thành phố quan trọng khác, cho dù Dương Thành có cũng không phải ai cũng mua được.
Vừa vào trong khu nhà, mấy bà cụ tụm năm tụm ba xách xô đi ra, Mạt Mạt nghi ngờ hỏi: “Mẹ nuôi, bọn họ đi đâu vậy ạ?”
Mắt Trương Ngọc Linh sáng lấp lánh, bà kích động nói: “Ra bãi biển bắt hải sản, nhiều năm rồi mẹ chưa ra biển bắt hải sản, nhanh lên, chúng ta cũng đi.”
Ra bãi biển bắt hải sản? Ở kiếp trước, Mạt Mạt chỉ xem nó trên TV chứ chưa bao giờ trực tiếp tham gia, vì vậy tốc độ của cô cũng nhanh hơn một chút.
Sau bữa ăn trưa vội vã, Trương Ngọc Linh lục lọi tìm ủng và găng tay, mọi người ăn mặc chỉnh tề lên đường ra bờ biển.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây