Lần này Vương Vũ xuất hiện trong giấc mơ rất nhiều lần, là ân nhân cứu mạng ở bên cạnh cô và tồn tại như người quản gia, đồng thời phụ trách liên lạc với cô.
Mạt Mạt nhắm mắt lại và cẩn thận nhớ lại, Vương Vũ đã ngoài bốn mươi. Khi đó cô chỉ có một mình và còn trẻ, cô cũng trạc tuổi con của Vương Vũ, rất quan tâm đến cô, mỗi lần họ gặp nhau đều sẽ tán gẫu vài câu.
Mạt Mạt đột nhiên mở mắt ra, Vương Vũ từng nói quê hương của ông ấy ở thành phố D. Mạt Mạt cảm thấy đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng sau đó cô lại nản lòng, giờ này Vương Vũ vẫn chưa được sinh ra!
Mạt Mạt liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, cô vội vàng đứng dậy rửa mặt. Khi Mạt Mạt xuống lầu, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, bà Trương nói với cô: “Đói bụng rồi đúng không, mau qua ăn đi.”
Mạt Mạt có chút xấu hổ: “Mẹ nuôi đâu bà?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây