Từ Lị ngơ ngác, lời nói của Mạt Mạt giống như kích thích thần kinh của Từ Lị vậy: “Mạt Mạt, chị có phải đã phát hiện điều gì không? Em nói sao dạo gần đây cứ suốt ngày bận rộn, ngày nào cũng không về nhà, đến con trai cũng không thèm ngó, nhất định anh ấy có người khác rồi.”
Từ Lị che mặt lại, lẽ ra còn có chút kìm nén cảm xúc, bỗng chốc không thể khống chế được càm xúc nữa, cô ấy ôm mặt khóc: “Lời của đàn ông đúng là không đáng tin, lừa chị kết hôn sinh con, thời gian dài sẽ cảm thấy chị phiền phức, lập tức đi tìm người khác, hu hu.”
Mạt Mạt có chút ngơ ngác, chà, đây là tình hả gì thế này, thì ra không phải Từ Lị đã phát hiện ra điều gì đó, Mạt Mạt rất ngại, cô cũng không phát hiện Kỳ Dung ngoại tình.
Mạt Mạt muốn khuyên nhủ Từ Lị, nhưng Từ Lị đang khóc, Mạt Mạt cảm thấy Từ Lị ở nhà nói không chừng quá tù tùng, cũng không khuyên nữa, để Từ Lị khóc đi, khóc ra tâm trạng sẽ tốt hơn một chút, kẻo thời gian dài lại mắc bệnh trầm cảm.
Từ Lị giải tỏa dùng hết nửa cuộn giấy nhỏ, đôi mắt khóc sưng lên không nói, lớp trang điểm trên khuôn mặt cũng nhòe đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây