Những năm này Tôn Nhuỵ đã hiểu biết được nhiều điều, trong lòng cô ta càng lạnh lẽo cứng rắn, nhưng cô ta cũng cần sự ấm áp.
Có đôi khi Tôn Nhuỵ cũng cảm thấy mình buồn cười, cô ta ở trong một căn nhà lớn, có người nịnh nọt, nhưng cô đơn thiếu sự ấm áp, cho nên mỗi lần biết Liên Mạt Mạt sẽ tham gia tiệc rượu, cô ta dù có bận cũng sẽ đi một chuyến, không vì để nói chuyện, dù chỉ là liếc nhìn một chút, sẽ có một chút ấm áp, cô ta cũng có thể có cảm giác ngủ ngon mấy đêm.
Mạt Mạt nhìn Tôn Nhuỵ cầm cây kéo, cầm đến một bình hoa, ở trong ánh nhìn của Mạt Mạt, tỉa hoa.
Mắt Mạt Mạt sáng rực lên, Tôn Nhuỵ nhất định đã từng học, như này mới có cảm giác nghệ thuật, Mạt Mạt lẳng lặng nhìn, hai người thật đúng là hài hòa.
Chí ít ở trong mắt Đại Song, con bé không đành lòng đi qua quấy rầy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây