Trên mặt bàn ở dưới đất lộn xộn, cốc trà, còn có giấy tờ không được thu dọn sạch sẽ, cuối cùng chính là mặt đất, không quét sạch còn chưa nói, còn có chỗ nào cũng là dép.
Mỗi chỗ Liên Thanh Bách nhìn thấy, không khí lại nén thấp hơn một chút, cổ của Tùng Nhân cũng rụt lại một chút, đây là điềm báo cậu cả sắp nổi giận.
Mắt Liên Thanh Bách đang nhìn về phía quần áo bẩn chất đống trong chậu, tất thối đen kịt, vô cùng bắt mắt.
Thất Cân nhìn anh cả, ở trong buồng ngủ yên tĩnh phát ra tiếng nói: “May mà hôm nay người tới không phải cha, anh cả, anh thoát được một kiếp rồi.”
Tùng Nhân trừng mắt với Thất Cân đang đổ dầu vào lửa, thằng nhóc này, cố ý, đây là đang nhắc nhở bác cả chứ đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây