An An đang suy nghĩ trong đầu, lơ đãng nhìn thấy dáng vẻ cười đau sốc hông của anh cả, lại nhìn thấy vừa rồi Thất Cân ngồi sát bên cạnh anh cả, An An mà còn không rõ nữa thì chính là kẻ ngốc, được lắm, anh cả cố ý.
An An mở miệng yếu ớt: “Anh cả, cười đã chưa?”
Tùng Nhân cảnh giác, thằng nhóc An An này không phải có thể tuỳ tiện lừa được, chú ý đến An An từng thời khắc, cười nói: “Quả thật buồn cười, em gái An An.”
An An nghiến răng, cậu bé biết ngay mà, ánh mắt nhìn về phía Tâm Bảo: “Chị Tâm Bảo, em nói cho chị biết một chút về anh cả của em nhé! Anh ấy hả, là một con sói già đuôi to!”
Tâm Bảo không biết vì sao lại nhắc đến cô bé, nghi ngờ nhìn An An.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây