Tề Hồng ăn đã nghiền: “Khiến cho tôi nhớ tới lúc ở khu lính mới, hai nhà chúng ta cùng nhau ăn lẩu, lúc đó chỉ có một loại rau duy nhất, nhưng ngon đến mức hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi, lại nhìn một bàn này mà xem, sự thay đổi quả thực quá lớn.”
Mạt Mạt: “Hiện tại cô còn ăn uống thả cửa, chờ đến lúc cô ăn quen rồi, ăn cái gì cũng không thấy ngon nữa.”
Mạt Mạt nhịn không được nói tương lai đồ ăn mọi người ăn thường ngày, thịt không còn là hàng xa xỉ nữa, khao khát bữa nào cũng có thịt, ăn thực phẩm cao cấp không nói, ăn không có một mùi vị gì.
Mạt Mạt lại nghĩ, hiện tại đồ ăn rất ít dùng thuốc trừ sâu, thịt cũng tươi ngon, ăn rất yên tâm, chờ sau này cô nhất định phải tự làm một trang trại sinh thái, tự cung tự cấp.
Tề Hồng nuốt con tôm xuống mới có thời gian trả lời Mạt Mạt: “Tôi ăn không đủ, sẽ không có chuyện ăn không thấy ngon.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây