Tề Hồng muốn ra ôm Thất Cân, nhóc mập mặt mày nghiêm túc, trông đến là dễ thương, thích quá đi mất, đáng tiếc Thất Cân tránh đi.
Tề Hồng cũng chú ý đến Mễ Mễ, không túm được Thất Cân thì kéo tay Mễ Mễ đi vào nhà.
Tề Hồng đánh giá phòng khách, thấy trà trên bàn trà cũng sắp xong, ngồi xuống nói: “Căn nhà này của cô rất được, hễ nhớ đến năm đó tôi đến đây, thực sự là tức chết mất thôi.”
Mạt Mạt còn nghĩ tới, cả nhà Tề Hồng sao không nhận lấy, lúc này mới phát giác ra là bản thân cô quên mất, Tề Hồng cũng là người đã từng sống ở quân khu, cũng hiểu biết về quân khu, muốn tìm người thì quá dễ dàng rồi.
Mạt Mạt cũng ngồi xuống, nói với Triệu Hiên, “Chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây